Sao quê

Hôm nay nghỉ Tết, tranh thủ hai mẹ con xuống nhà ông bà ngoại ngủ, mình về quê tảo mộ và ngủ với ông bà nội ở quê. Chắc cũng đến 6 - 7 năm rồi không có dịp về ở nhà với ông bà dịp Tết. Nhớ hồi nhỏ, năm nào mình cũng về ở với ông bà hai đợt: nghỉ hè và Tết. Nghỉ hè thì ở nhà chơi rồi tối ngồi ngắm sao. Nghỉ Tết thì ở nhà dọn dẹp rồi vẽ hình lợn, gà, trâu, bò, rồi cung tên với ông ở sân. Và rồi lại ngẩng cổ lên ngắm sao. Sao mùa hè thì chi chít lập loè. Sao ngày Tết thì điểm xuyết lấp lánh. Ở Hà Nội thì hiếm khi có cơ hội nhìn thấy sao. Ở Tokyo thì từ ban công nhà mình có thể thỉnh thoảng thấy sao Hôm. Duy chỉ có ở sân nhà ông bà là mình nhìn sao rõ nhất, nhiều nhất, và cũng lâu nhất. Đêm nay cũng vậy. Loạng choạng tối, lần lượt từng ngôi sao lấp lánh điểm xuyết. Sao Hôm đi trước, rồi những ông sao nhỏ li ti dần dần hiện ra. Mình chạy khắp 3 gian nhà, tắt hết các đèn điện đi. Mình đứng ở sân, căng mắt, rồi nheo mắt, rồi lấy hai tay khum khum lại để che bớt mấy tia sáng vô duyên từ nhà hàng xóm hắt sang. Mình cố tìm lại những ngôi sao mình ngắm thuở bé. Chòm Orion đâu? Không thấy. Sao Hoả đâu? Không thấy. Chòm Đại Hùng Tinh đâu? Không thấy. Một chốc lát, mây và sương mù lại kéo đến. Mấy ông sao li ti lại dần dần biến mất vào thinh không. Những ngôi sao hôm nay khác những ngôi sao ngày xưa. Cũng như mình cũng không còn bé tí ngồi ngắm sao một mình như xưa. Chớp mắt một cái, bỗng dưng lại thấy thật nhiều sao hiện ra. Những chòm sao quen thuộc, những ngôi sao lạ mà quen, bỗng chốc hiện ra rõ nét trong đầu. Kia là đai của chòm Orion mà nghe đâu có ngôi sao còn to hơn hệ mặt trời. Kia là sao Hoả, vì nó hơi lập loè đốm đỏ. Còn kia là chòm Đại Hùng Tinh, là chòm gấu lớn mà lúc nào mình cũng chỉ nhìn ra nó giống cái gáo nhôm múc nước của bà. Hoá ra, dù có không nhìn thấy sao thật, dù bầu trời có bị sương mù che lấp, thì mình vẫn sẽ nhìn thấy những ngôi sao quê lấp lánh. Chỉ cần hồi tưởng một chút thôi.

Related Posts